Tại lễ trao giải Quả Cầu Vàng 2018 vừa diễn ra đêm 7/1, Oprah Winfrey đã được xướng tên lên bục nhận giải thưởng Cecil B.DeMille. Với việc nhận về giải thưởng Cecil B.DeMille; bà chính là người phụ nữ gốc Phi đầu tiên nhận được danh dự này trong lịch sử.
Bài phát biểu của bà được đánh giá là một trong những bài phát biểu ý nghĩa nhất trong lịch sử; trong bối cảnh lễ trao giải nơi những người tham gia đều mặc màu đen để bày tỏ cảm thông với những nạn nhân bị xâm hại tình dục. Và trong bối cảnh nước Mỹ dường như đang trở nên chia cách hơn bao giờ hết.
Một số người còn cho rằng với sức ảnh hưởng và tâm huyết của bà; Oprah sẽ là ứng cử viên cho vị trí Tổng thống Mỹ năm 2020.
Sau đây là bản dịch toàn bộ bài phát biểu của bà:
“Cảm ơn, Reese.
Vào năm 1964, tôi là một cô bé ngồi trên sàn linoleum trong căn hộ của mẹ ở Milwaukee, xem Anne Bancroft trao giải Oscar cho diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ Trao giải Viện Hàn Lâm thứ 36. Bà mở phong bì và nói ra 5 từ đã thay đổi lịch sử theo đúng nghĩa đen: “Người thắng giải là Sidney Poitier.” Bước lên sân khấu là người đàn ông thanh lịch nhất tôi từng nhớ được. Cà vạt ông màu trắng; và dĩ nhiên da ông màu đen – và ông được tôn vinh. Tôi chưa từng thấy một người đàn ông da đen nào được tôn vinh như vậy.
Tôi đã cố gắng rất rất nhiều lần để giải thích một khoảnh khắc như vậy có ý nghĩa như thế nào với một bé gái; một đứa trẻ chỉ theo dõi mà không thể trực tiếp bình luận khi mẹ tôi về qua cửa; mệt lả bởi công việc dọn nhà người khác. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là trích dẫn câu biểu đạt của Sidney trong Lilies of the field là “Amen, amen, amen, amen.”
Vào năm 1982, Sidney nhận giải Cecil B.DeMille ngay tại đây trong lễ trao giải Quả Cầu Vàng. Và tôi không quên rằng vào thời điểm này; có những cô bé chứng kiến tôi trở thành người phụ nữ da màu đầu tiên được trao cùng giải thưởng. Đây là một vinh dự – là vinh dự và đặc quyền được chia sẻ buổi tối với tất cả các em ấy cũng như với những người đàn ông và phụ nữ phi thường đã, đang truyền cảm hứng cho tôi, thử thách tôi, duy trì tôi và hiện thực hoá hành trình của tôi đến sân khấu này.
Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến Dennis Swanson – người đã đặt cược vào tôi trong chương trình A.M. Chicago; người thấy tôi trong chương trình và nói với Steven Spielberg, “cô ấy là Sophia trong phim The color purple. Gayle – đã đang là một người bạn; và Stedman – chỗ dựa của đời tôi.
Tôi muốn cảm ơn Hiệp Hội Báo chí Nước ngoài Hollywood. Chúng ta biết những ngày này, báo chí đều đang bị vây hãm bởi áp lực. Chúng ta cũng biết cần có sự cống hiến không mệt mỏi để có thể bóc trần sự thật tuyệt đối ngăn ta không thể lờ đi tham nhũng và bất công; những kẻ bạo tàn và những nạn nhân; những bí mật và những dối trá.
Tôi muốn nói rằng tôi trân trọng báo chí hơn bao giờ hết, khi chúng ta cố gắng điều hướng trong những thời điểm phức tạp. Từ đó dẫn tôi đến điểm này: tôi biết chắc chắn việc nói ra sự thật của mình là công cụ mạnh mẽ nhất chúng ta có được. Và tôi đặc biệt tự hào khi được truyền cảm hứng bởi tất cả những người phụ nữ đã, đang cảm thấy đủ mạnh mẽ để lên tiếng chia sẻ những câu chuyện cá nhân. Mỗi chúng ta trong căn phòng này được tôn vinh bởi những câu chuyện chúng ta kể. Và năm nay chúng ta đã làm nên câu chuyện.
Michele Phan: Tiền không mua được hạnh phúc và quả đắng phía sau thành công
Trong quá lâu rồi, phụ nữ không được lắng nghe…
Nhưng đó không chỉ là một câu chuyện gây ảnh hưởng lên ngành công nghiệp giải trí. Đó là một điều vượt qua giới hạn của văn hoá; địa lý; sắc tộc; tôn giáo; chính trị; hay nơi làm việc. Do đó tôi muốn tối nay sẽ được bày tỏ lòng biết ơn đối với tất cả những người phụ nữ đã nhẫn nhục qua nhiều năm bị lạm dụng và hành hung. Bởi vì họ, cũng như mẹ tôi, có con cần cho ăn; hoá đơn cần phải trả; và những mơ ước cần phải theo đuổi.
Họ là những người phụ nữ tên tuổi chẳng ai hay bao giờ; là những công nhân và nông dân. Họ làm việc trong những nhà máy hay nhà hàng; và họ ở trong các lĩnh vực học thuật; kỹ thuật; y dược; và khoa học. Họ là một phần của thế giới của công nghệ, chính trị và kinh doanh. Họ là những vận động viên Olympics. Và họ là những người lính trong quân đội.
Và cũng có một ai đó khác, như Recy Taylor, một cái tên tôi biết và tôi nghĩ bạn cũng nên biết. Vào năm 1944, Recy Taylor – khi đó là một người vợ trẻ và một người mẹ – đang đi bộ về nhà sau khi phục vụ ở nhà thờ nơi bà đi lễ ở Abbeville, Alabama, thì bị bắt đi bởi sáu người đàn ông da trắng có vũ trang. Bà bị hãm hiếp, rồi bị bịt mắt bỏ lại dọc lề đường. Chúng đe doạ sẽ giết bà nếu bà dám nói lại với ai đó. Nhưng câu chuyện của bà đã được báo cáo đến NAACP; nơi một nhân viên trẻ với cái tên Rosa Parks trở thành trưởng đội điều tra cho vụ việc của bà. Và cùng nhau, họ đi tìm công lý.
Nhưng công lý không phải là một lựa chọn trong thời kì của Jim Crow. Những người đàn ông cố gắng huỷ hoại bà chưa bao giờ bị phán xử. Recy Taylor đã mất 10 ngày trước, chỉ mới gần sinh nhật thứ 98 của bà. Bà đã sống như chúng ta đều đã đang sống; quá nhiều năm trong một nền văn hoá bị đập vỡ bởi những người đàn ông quyền lực đầy tàn nhẫn. Trong quá lâu rồi, phụ nữ không được lắng nghe hoặc được tin rằng họ dám nói lên sự thật về quyền lực của những người đàn ông đó. Nhưng thời của chúng đã hết. Thời của chúng đã hết.
Và tôi chỉ hy vọng rằng Recy Taylor khi chết biết rằng sự thật của bà; cũng như sự thật của nhiều người phụ nữ khác đã bị tra tấn trong những năm tháng đó; và thậm chí hiện tay vẫn đang bị tra tấn; sẽ tiếp tục được phơi bày ra ánh sáng. Đó là một nơi nào đó trong trái tim của Rosa Parks gần 11 năm sau đó; khi bà quyết định ngồi trên chiếc xe buýt đến Montgomery. Và đó là khi hiện diện ở đây, cùng với mọi người phụ nữ chọn cách nói lên, “Tôi cũng thế.” Và tất cả những người đàn ông chọn cách lắng nghe.
5 bài học cuộc sống từ phụ nữ thành công
“Vì một buổi sáng tươi đẹp hơn”
Trong sự nghiệp của tôi, điều tôi luôn cố gắng hết sức để làm; cho dù trên truyền hình hay qua phim ảnh; là nói điều gì đó về cách đàn ông và phụ nữ thực sự hành xử. Để nói lên cách ta trải qua nỗi nhục; cách ta yêu và cách ta giận dữ, cách ta thất bại, cách ta trốn tránh, nhẫn nại; và cách ta vượt qua.
Tôi đã đang phỏng vấn và minh hoạ chân dung những người đã chịu đựng một vài điều xấu xí nhất mà cuộc sống có thể thảy lên họ, nhưng có một phẩm chất tất cả họ có vẻ như đều chia sẻ là khả năng duy trì HY VỌNG cho một buổi sáng tươi đẹp hơn, ngay cả trong những đêm tăm tối nhất.
Vì thế, tôi muốn tất cả những cô gái đang lắng nghe ở đây, bây giờ, biết rằng một ngày mới đang ở chân trời phía trước! Và khi ngày mới đó cuối cùng cũng ló dạng; đó là nhờ nhiều người phụ nữ tuyệt vời; nhiều trong số đó đang ở ngay đây trong căn phòng này tối hôm nay; và những người đàn ông đầy phi thường đấu tranh mạnh mẽ để đảm bảo rằng họ trở thành những nhà lãnh đạo dẫn dắt chúng ta đến thời điểm mà không ai còn phải nói: ‘Tôi cũng thế’ lần nữa.
Harper’s Bazaar Việt Nam