Linh Nga lúc nào cũng bận rộn. Tôi cảm nhận được điều ấy từ khi thoáng thấy cô trong một bữa tiệc tại nhà hàng Gạo hay trước show Nàng Sen gần đây nhất. Dù sắp đến giờ diễn, cô vẫn còn tất tả từ sân khấu xuống đến chỗ người cha là nghệ sỹ múa Đặng Hùng, lúc ấy đang bế bé Luna để tranh thủ bế nựng, trêu đùa với cô con gái nhỏ. Nhưng Linh Nga cũng có lúc thảnh thơi. Đó là khi tôi nghe cô trò chuyện trên sóng phát thanh với giọng Bắc cao, mảnh mà vẫn dịu dàng.
Miêu tả cuộc đời mình giống như một cuộc chạy đua dài của một vận động viên chuyên nghiệp, Linh Nga cho thấy một quá trình nỗ lực không mệt mỏi của cô trong vai trò nghệ sỹ biểu diễn, người hướng nghiệp cho các tài năng nghệ thuật trẻ.
BAZAAR (BZ): Đâu là điều chị tự hào nhất về mình trong nhiều năm hoạt động nghệ thuật sôi nổi? Được biết chị đã và đang theo đuổi vai trò tổ chức sản xuất và biên đạo múa. Chị có thể chia sẻ nhiều hơn với độc giả Bazaar về điều này không?
Linh Nga (LN): Tôi cảm thấy mình may mắn vì dù thế nào cũng luôn được là chính mình. Khi nhắc đến Linh Nga, là mọi người biết đến một nghệ sỹ múa. Tuy nhiên, tôi cũng tham gia những công việc khác. Trong suốt 7 năm qua, kể từ ngày đầu về nước, tôi đã vừa là diễn viên, vừa là biên đạo vừa là giáo viên múa, nỗ lực để cái tên của mình tồn tại trong giới múa và được tôn trọng bởi tính chuyên môn. Dù đôi khi, tôi có đi sang sân khác nhưng tất cả chỉ là thoáng qua như một cuộc dạo chơi thú vị để khi trở về sân diễn chính của mình, tôi có thêm cảm hứng.
Nghề múa luôn cực nhọc. Sau 30 tuổi, sức khỏe, độ nhạy, độ tinh tế cũng giảm đi nhiều, đó là quy luật không tránh khỏi. Vì thế phải luyện tập để mình luôn là bông hoa khoe sắc chứ đừng là bông hoa nở muộn. Cái hay của nghề múa là có được sự đều đặn và không đòi hỏi lúc nào cũng phải thay đổi. Múa cũng như nhiều ngành nghệ thuật kinh điển khác như âm nhạc thính phòng, khiêu vũ… cần thời gian luyện tập, để có một chương trình để đời. Đến giờ nhìn lại các show như Vũ, Sen… Tôi vẫn thấy tự hào và trân trọng ê-kíp của mình.
Tôi không chuyển hẳn sang biên đạo vì ở Việt Nam biên đạo rất khó. Đây là nghề không thể đứng một mình vì ở nước ta việc tìm người đồng hành luôn gặp rất nhiều khó khăn. Chẳng hạn như sau giai đoạn gắn bó với nhạc sỹ Quốc Trung, tôi đã thay đổi rất nhiều nhạc sỹ vì khó tìm được người làm nhạc phù hợp. Làm chương trình nghệ thuật múa còn có một cái khó chính là tìm nguồn tài trợ. Tìm rồi còn phải nghĩ cách làm sao nuôi được người tài, cùng họ đứng chung sàn diễn. Cuộc đời tôi giống như một vận động viên thi đấu, làm gì cũng nhanh, không thích để ai chờ đợi vì bản thân tôi cũng không thích chờ đợi vô ích. Điều gì tôi muốn, tôi sẽ lên kế hoạch để thực hiện nó.
BZ: Có thể thấy rõ, tâm huyết của chị dành cho khán giả và cả sự khích lệ về mọi mặt của chị dành cho thế hệ nghệ sỹ trẻ qua show diễn Nàng Sen. Từ kinh nghiệm của bản thân, chị thấy rằng những nghệ sỹ trẻ, đặc biệt là các bạn theo ngành biểu diễn nghệ thuật dân tộc sẽ có khó khăn và thuận lợi gì, làm thế nào để họ có thể đi xa hơn nữa?
LN: Nàng Sen không phải là chương trình đầu tiên tôi tổ chức cho các em nghệ sỹ trẻ. Năm 2012 cũng có một show diễn cho 10 bạn trẻ học múa. Buổi biểu diễn quy mô lớn đầu tiên tại đất mẹ đã khiến nhiều khán giả khóc. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa dù biết rằng chặng được sắp tới của các em còn rất khó khăn, những tài năng học về nghệ thuật hàn lâm thường không dễ sống dù ở nước ngoài hay Việt Nam. Các em du học sinh khi quay về rất cần người nâng đỡ, giúp sức để tỏa sáng. Với những người đồng nghiệp trẻ của mình, tôi luôn muốn nói với các em rằng nghệ thuật thực ra gần gũi với cuộc sống.
Là một nghệ sỹ múa, mỗi người chúng ta đều là một con thiên nga. Thiên nga có kiểu trắng và đen. Trắng là đẹp nhất trước mặt khán giả và đen là khi luyện tập gian khổ, đổ mồ hôi, thậm chí cả máu trên sàn tập. Các em có cơ hội được đi học nước ngoài không chỉ là sự may mắn vì được sống ở bên Tây bên Tàu mà là được trưởng thành trong một môi trường nghệ thuật chuyên nghiệp. Hãy trân trọng và tận dụng cơ hội để học được nhiều kiến thức nhất. Phải là người sáng giá như một viên kim cương qua mài giũa, tập luyện gò công mài sức để tỏa sáng. Chúng ta có thể chưa có những show diễn của riêng mình ngay nhưng không được phút giây nào thiếu tôn trọng nghề nghiệp của mình.
BZ: Tôi thấy chị vẫn xuất hiện khá đều đặn trên các phương tiện truyền thông trong vai trò khác với một nghệ sỹ múa?
LN: Thực ra, tôi không phải là Linh Nga của báo chí trước nay vẫn nói nhiều. Có khi nhìn hình trên báo tôi thấy xấu hổ vì sợ mình xa rời sàn tập, đồng nghiệp, học sinh của mình. Nhưng mặt khác, tôi vẫn cần xuất hiện trên báo chí vì hiện nay, rất khó để một nghệ sỹ múa tồn tại độc lập mà không dính dáng gì đến showbiz… Nói chung, cứ bước ra xa một chút rồi lại phải đi gần, làm mãi một việc cũng chán mà, phải không?
BZ: Tôi thấy chị mâu thuẫn quá. Từ lúc nào chị ý thức được về điều này và chọn cách nào để chung sống với nó?
LN: Mâu thuẫn sẽ đi với tôi trong suốt cuộc đời, không thay đổi được đâu. Nhưng mâu thuẫn là động lực phát triển mà (cười thoải mái). Với tôi, trong quá trình hoạt động nghệ thuật, sự nổi tiếng không quan trọng bằng việc nhận được sự đánh giá cao của giới chuyên môn. Tôi tôn trọng khán giả và tôi cũng hiểu nhu cầu giải trí của nhiều người khi đến với sân khấu. Đối với tôi, sự ủng hộ của khán giả sẽ chiếm 50%, tôi cần cố gắng để có được sự ủng hộ trong nghề mới là tuyệt đối. Tất nhiên, sự tuyệt đối này cũng vẫn nằm trong quy chuẩn tương đối thôi. Tôi nỗ lực với công việc đến mức nào đấy để thỏa mãn mong muốn sáng tạo của mình.
BZ: Từ trước tới nay, Linh Nga luôn có rất nhiều lựa chọn về trang phục của các thương hiệu nổi tiếng cả ở trong nước và quốc tế. Tại sao chị lại chọn hợp tác với PHUONG MY?
LN: Gia đình tôi và gia đình Phương My có mối quan hệ bạn bè lâu năm. Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nhưng luôn biết thông tin về nhau và quan tâm nhau như chị em. Khách hàng đầu tiên của PHUONG MY từ gia đình tôi chính là bé Luna. Tôi vẫn còn nhớ chiếc đầm đầu tiên PHUONG MY may cho bé khi hai mẹ con chụp bìa tạp chí Mẹ yêu bé. Khi đó tôi thấy được sự kỹ lưỡng và khả năng chăm sóc khách hàng đặc biệt của PHUONG MY. Thực ra làm đồ trẻ con khó hơn người lớn nhiều vì bạn không được phép sai một chi tiết nào hay phải luôn tính toán để cắt một miếng vải sao cho khéo và đẹp.
BZ: Về phía mình, Linh Nga nhận thấy mình có những ưu điểm gì để được chọn làm đại sứ? Và chị nhìn nhận thế nào về thương hiệu PHUONG MY?
LN: Câu hỏi đầu tiên chắc phải để Phương My trả lời thôi, chứ tôi nói về mình thì khó lắm. Ưu điểm của My thì rất nhiều. Cô ấy là người khiêm tốn, không thích hào nhoáng, nói nhiều hay tuyên ngôn trong thời trang. Tôi thấy Phương My rất toàn tâm toàn ý trong thiết kế, từ chuyện học tập, thực hành, chọn địa điểm thời điểm mở cửa hàng đều hướng tới chuyên nghiệp với một lộ trình rõ ràng. Quá trình lao độngcủa Phương My có sự cân đối và nhìn thấy đường dài từ một người học, nghiên cứu và làm thời trang nghiêm túc. Sự chuyên nghiệp không chỉ thể hiện trên trang phục My thiết kế, con đường My đang đi, cửa hàng My đang xây dựng, thậm chí cách My chăm chút logo cũng cho thấy sự đầu tư đáng nể và sự nghiêm túc nhất định.
BZ: Làm đại sứ thương hiệu PHUONG MY, Linh Nga sẽ gặp nhiều hạn chế trong việc hợp tác với các nhà thiết kế khác. Chị có thấy đây là vấn đề?
LN: Đây là lần đầu tiên tôi đảm nhận vị trí này. Về phần mình, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn khi hình ảnh của mình sẽ có một sự đảm bảo nhất định. Với trang phục của PHUONG MY tôi cảm nhận được sự chi tiết, sắc nét và phong cách thanh lịch, Á đông, nữ tính, là điều tôi muốn củng cố từ lâu. Khi nhận lời làm đại sứ cho thương hiệu PHUONG MY, tôi cũng có một sự phân vân nhất định như chị nói. Tôi đã từng mặc đồ nhiều nhà thiết kế và đều có những mối quan hệ bạn bè với họ. Ký hợp đồng với PHUONG MY một năm, cả My và tôi đều phải thay đổi, điều chỉnh để thích hợp với nhau hơn.
BZ: Có thể thấy rõ sự kiên định của chị trong sự nghiệp và lựa chọn phong cách thời trang. Điều này ảnh hưởng thế nào đến các lĩnh vực khác trong đời sống của chị?
LN: Dù ở lĩnh vực nào tôi cũng tâm niệm: đừng bao giờ tùy tiện trong lựa chọn. Hãy chọn cẩn thận và có trách nhiệm với quyết định đó. Thỉnh thoảng, tôi cũng rủ bạn bè đi chơi hay mời nhóm “các bà mẹ dũng cảm” đến nhà gặp gỡ, chuyện trò. Khi chuẩn bị, tôi luôn hỏi mọi người muốn đi đâu, ăn gì, làm như thế nào. Và tôi sợ nhất câu trả lời “tùy” vì nó vô trách nhiệm, dễ khiến người ta thích là làm không thích nữa là bỏ luôn. Đừng bao giờ tùy tiện, dù bộn bề công việc, dù có nhiều lựa chọn hãy biết cái gì là chính cái gì là phụ để phân bố sức lực. Có lẽ vì tôi đã làm mẹ, làm cô giáo nên cũng muốn điều gì chắc chắn và đi vào chiều sâu hơn chăng? Tôi có thể nghe đi nghe lại bản nhạc yêu thích hàng trăm lần. Khi đi chơi, tôi chọn lựa những không gian đẹp và không quá xô bồ, nơi tôi và những người thân có thể làm chủ nó thay vì bị ném vào một nơi ồn ã và xa lạ.
BZ: Khoảnh khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày của chị là gì?
LN: Mỗi một giai đoạn cuộc đời tôi có niềm hạnh phúc khác nhau. Vào thời điểm này, tôi thích mỗi tối sắp túi đi học cho con vào sáng hôm sau, xem con mặc gì, ăn gì. Trẻ con như một tờ giấy, những nét vẽ đầu tiên đều phụ thuộc vào người mẹ. Tôi thì có sở thích đam mê thời trang từ xưa mà không biết vẽ, biết thiết kế nên giờ lấy con ra làm thí nghiệm cho đam mê của mình cũng vui mà (cười khúc khích). Con gái Luna của tôi cũng lớn rồi, không phải quan tâm chi tiết như trước kia nữa. Tôi cũng hoàn thành việc học lái xe dù sợ việc đó nhất. Nghĩ lại vẫn thấy kinh vì thầy dạy một đằng tôi lái một nẻo, nhưng dần cũng biết cách tự điều chỉnh rồi (cười). Giờ thì sợ nhất mất phương hướng, bị ảo tưởng sức mạnh như trên mạng mà thôi.
BZ: Cảm ơn chị đã chia sẻ.
Sở thích làm đẹp
Linh Nga chưa bao giờ tự trang điểm cho chính mình. Cô không bao giờ dùng nước hoa vì bị dị ứng và hạn chế trang điểm trừ lúc lên sân khấu. Linh Nga chăm sóc da với kem dưỡng La Mer và mỹ phẩm Sisley. Linh Nga rất đam mê giày và mắt kính. Cô cho rằng đôi giày thể hiện văn hóa của mỗi người và mắt kính là phụ kiện dễ sử dụng nhất. Cô chọn giày kỹ càng và thường xuyên chọn mua những mẫu đẹp nhất của các thương hiệu Christian Louboutin, Jimmy Choo… Linh Nga có hơn 300 đôi giày. Trong túi xách của cô thường có mắt kính, thỏi son, hộp phấn nhưng sử dụng nhiều nhất vẫn là mắt kính.
Bài: Mỹ Trang – Ảnh: Stockton Johnson – Stylist: Phương My
Trang điểm & tóc: Kevin Long – Giám đốc mỹ thuật: Phạm Ngọc Lưu Uyên