Doanh nhân Kim Oanh và hành trình đi tìm hạnh phúc

Những kỷ niệm ấm áp, tràn ngập niềm vui luôn xuất hiện trong câu chuyện của chị Kim Oanh, chủ nhân của chuỗi nhà hàng Wrap & Roll

Cứ gặp Kim Oanh, tôi lại mỉm cười ngưỡng mộ khi thấy chị chọn mặc những thiết kế đơn giản nhưng luôn có một điểm nhấn nào đó thật đắt. Có hôm chị chọn chiếc quần nhung Roberto Cavalli kết hợp với áo hở lưng của Balenciaga, khoe một phần lưng thon gợi cảm. Lần khác, chị chỉ mặc quần tây, áo thun màu đen và choàng thêm chiếc khăn voan màu đỏ, có thế thôi mà vẫn nổi bật, đúng theo kiểu “chic” của phụ nữ Pháp. Năng động, đơn giản mà vẫn hết sức phụ nữ, đó là ấn tượng đầu tiên mà ai cũng thấy ở bà chủ của thương hiệu Wrap & Roll.

Điều đáng chú ý là Kim Oanh hiếm khi nào đeo trang sức, mà nếu có, chị cũng chỉ chọn những món có giá trị về mặt kỷ niệm. Chị giải thích: “Chọn trang sức là cả một nghệ thuật đấy. Nhiều khi, chọn sai trang sức có thể làm hỏng cả phong cách và mất đi giá trị của trang phục mình mặc. Tôi không có nhiều thời gian cho việc cân nhắc, nên đơn giản nhất là tôi hạn chế đeo trang sức”.

Kim-Oanh-1

Đầm, Alexander McQueen

 

Thế nhưng, nếu tiếp xúc với chị nhiều, người ta sẽ thấy đôi mắt chị Kim Oanh cũng đã là một món trang sức trời ban. Đôi mắt ấy khi đang trò chuyện cùng ai sẽ luôn hướng về người ấy, toát lên một vẻ quan tâm đầy ấm áp. Hiếm ai nghĩ một nữ doanh nhân có tới cả chục nhà hàng như chị vẫn có tâm trí lắng nghe chuyện kể của người khác. Ấy thế mà có đấy! Chị hỏi han từ chuyện công việc, đời sống và cũng chẳng ngại ngồi nghe cả những chuyện tình cảm giận hờn. Bạn sẽ ngạc nhiên vì thấy mình chẳng mấy chốc sẽ kể hết cho Kim Oanh nghe những điều thầm kín, bởi vì qua ánh mắt chị, bạn biết chị không vì hiếu kỳ mà hỏi han. Tất cả những câu hỏi của chị đều xuất phát từ sự ân cần, quan tâm, chia sẻ thực sự.

Chỉ có một lần chị giấu đôi mắt khi tới chỗ hẹn với tôi. Hôm ấy, chị bước vào chỗ hẹn với một đôi kính thật to và nhất định không chịu gỡ ra kể cả khi đã ngồi xuống. Tuy nhiên, chị cũng vội phân bua ngay: “Xin lỗi em, hôm nay cho tôi đeo kính nói chuyện nhé. Ngại quá! Đêm qua tôi “lỡ dại” xem phim Những cây cầu ở quận Madison. Câu chuyện tình buồn nhưng đậm chất nhân văn trong phim làm tôi xúc động quá, thế là khóc mãi một lúc, làm mắt sưng hết cả lên. Đúng là không có cái dại nào như cái dại nào, em nhỉ”. Nói rồi, chị gỡ kính ra cho tôi xem đôi mắt hãy còn sưng vì nước mắt rồi mau chóng đeo lại, nhoẻn nụ cười thật tươi.

Kim-Oanh-2

Đầm, Huy Trần; Nhẫn, Bvlgari

 

Ấy thế mà nhờ đôi mắt kính ấy, tôi có thể chú tâm hơn vào một món trang sức thứ hai trời ban cho chị, đó là nụ cười và cách kể chuyện duyên quá là duyên. Tôi như bị cuốn hút vào những câu chuyện kể của chị, từ bộ phim tài liệu chị mới xem về nạn buôn bán phụ nữ ở Cambodia đến một bộ phim khác về những trẻ em miền Tây Nam bộ không có điều kiện đến trường. Kể rồi chị trầm ngâm: “Tôi xem phim mà đau lòng quá, thấy cuộc sống quanh mình còn đầy những mảnh đời bất hạnh. Tại sao con người lại có thể lạnh lùng với đồng loại và thậm chí trong gia đình cũng thiếu nỗ lực để chở che nhau đến vậy ? Mỗi người chỉ cần đối xử với nhau tốt hơn một chút, yêu thương nhau nhiều hơn một chút, chẳng phải sẽ thay đổi được nhiều thứ hơn sao?”.

“Hẹn hò” với Kim Oanh cũng là một niềm vui bất tận. Chị có thể ngồi kể hàng giờ về những cuốn sách mình đang đọc. Như gần đây, chị đang đọc cuốn How Will You Measure Your Life? của tác giả Clayton Christensen và luôn sẵn sàng chia sẻ những điều mình tâm đắc từ cuốn sách với mọi người. Có lần, biết tôi đang có những nỗi băn khoăn, chị gọi điện cho tôi chỉ để nói rằng: “Tôi mới đọc được đoạn này trong sách và nghĩ ngay đến em, để tôi đọc cho em nghe nhé…”, hoặc có khi nhắn tin cho tôi mà rằng: “Ở đời người ta không cho nhau cùng một thứ, không cho nhau cùng một lúc. Cuối cùng thì sự cho và nhận phụ thuộc vào nhân sinh quan của mỗi chúng ta”.

Chị cứ ngọt ngào, thân tình như vậy đấy. Thế nên, ngay trong lúc chuẩn bị chụp ảnh bìa cho Bazaar, tôi vẫn có cơ hội ngồi cạnh chị, để nghe chị chia sẻ về thế giới của mình, như một người bạn thân thiết.

Kim-Oanh-3

Đầm, Huy Trần; Giày, Christian Louboutin; Vòng cổ, Elie Saab

BAZAAR (BZ): Chị đã có kế hoạch gì cho Wrap & Roll trong năm mới?
KIM OANH (KO): Hiện giờ tôi đang chuẩn bị cho việc mở nhà hàng Wrap & Roll đầu tiên tại Hà Nội, trong Tràng Tiền Plaza. Năm tới, tôi cũng sẽ tiếp tục mở rộng thương hiệu ra thị trường nước ngoài. Wrap & Roll sẽ có thêm một nhà hàng mới nữa tại Singapore và tôi cũng đang thảo luận với các đối tác khác để mở rộng thương hiệu tại Malaysia và Indonesia.

BZ: Gần mười cửa hàng tại Việt Nam, thêm franchise tại các vùng lân cận, xem ra kế hoạch và lịch trình của chị thật dày đặc và bận rộn?
KO: Đúng vậy. Ngày đầu gầy dựng thương hiệu, mọi thứ cũng cam go lắm. Từ việc xây dựng chiến lược kinh doanh, kế hoạch quảng bá thương hiệu đến những việc tỉ mỉ như phải tự vào bếp cùng với nhân viên làm thử tất cả, từ định lượng thức ăn đến nước chấm, tôi đều phải làm. Nhiều lúc về nhà tóc tai toàn mùi nước mắm (cười). Đôi khi mệt quá cũng tự trách mình đa đoan. Thế nhưng, nhìn thấy thành quả công việc và sự tiến bộ của đội ngũ nhân viên Wrap & Roll từng ngày, tôi càng có thêm động lực để tiến bước, mở cái thứ 3, thứ 4 rồi thứ 5… Sau này, mọi thứ đã đi vào nề nếp, có bài bản thì mới có thời gian dành cho gia đình mình nhiều hơn. Tôi luôn biết ơn sự cảm thông của ông xã trong quãng thời gian đó.

Thật ra, mở rộng thương hiệu Wrap & Roll, ngoài hoài bão với thực phẩm Việt, tôi còn tâm niệm rằng mình càng cố gắng thì sẽ tạo được cơ hội cho nhiều người có công ăn việc làm, có điều kiện phát triển để mang lại thu nhập tốt hơn cho gia đình họ. Con số nhân viên đã lên đến 180 người, là 180 cơ hội vươn lên. Trong số các nhân viên của tôi, có em đã gắn bó cùng Wrap & Roll từ lúc mới 18 tuổi, giờ đã trưởng thành, có kinh nghiệm, đủ năng lực để làm một quản lý nhà hàng. Mở rộng chuỗi nhà hàng cũng chính là để nhân viên của mình có được cơ hội phát triển năng lực ấy.

Kim-Oanh-4

Đầm, Huy Trần; Vòng cổ ngọc trai, Louis Vuitton

 

BZ: Trăm công nghìn việc như thế, vừa lo sự nghiệp, lo gia đình, chị lấy đâu ra thời gian để lo cho cả toàn thể nhân viên?
KO: Thời gian là do mình tự sắp xếp cả thôi, quan trọng là luôn biết cái nào quan trọng hơn cái nào. Tôi thường dành thời gian nấu nướng cho gia đình mỗi tối. Tôi khá kỹ tính, nên đã nấu ăn là muốn tự tay làm từ đầu đến cuối. Thú vui ấy lây sang cả con trai tôi. Cháu thường xuyên vào bếp và cùng học nấu ăn với mẹ. Thỉnh thoảng hai mẹ con lại khám phá cách làm món mới để mời bạn bè thân thiết.

Tôi thích nói chuyện và lắng nghe chia sẻ của nhân viên. Chồng tôi bảo, em đã tất bật lắm rồi lại còn lo lắng sang chuyện người khác. Tuy nhiên, tôi thấy việc mình làm có ý nghĩa, đồng thời thấy thật vui và ấm lòng khi có thể giúp ai đó có một góc nhìn khác về khó khăn họ đang gặp phải.

Quan niệm của tôi là xây dựng để trường tồn. Nhân viên cùng mình tạo nên sự trường tồn ấy, nên quan tâm, lắng nghe về các vấn đề mà họ phải đối mặt. Khi làm điều ấy, bạn có niềm vui trực tiếp là được hiểu hơn về họ. Bên cạnh đó, đứng từ góc độ của một người kinh doanh thì nếu đời sống riêng của nhân viên vui vẻ, họ mới có thể hoàn thành tốt công việc mà bạn giao phó được.

BZ: Vậy còn bí quyết của chị để giữ được sự trường tồn của hôn nhân?
KO: Trong cuộc sống gia đình, tình yêu cũng như vậy thôi. Khi bạn đã chọn một người và muốn đi cùng với người ấy thì ngoài niềm vui, còn là một hành trình dài thử thách và khám phá lẫn nhau. Mình cần phải sẵn sàng và sống hết mình cho lựa chọn đó. Có một câu châm ngôn mà cá nhân tôi thấy rất đúng: “Con đường đi tới hạnh phúc không phải là tìm ra người làm mình hạnh phúc, mà là tìm được người mình muốn làm cho họ hạnh phúc. Và đó phải là người xứng đáng với điều ấy”.

Bài: THÙY LINH – Ảnh: TANG TANG – Stylist: HỒNG HẠNH

Xem thêm