Chị ưa ngồi trong căn phòng lộng gió biển, nhìn xuống khu vườn thiền ấm áp, lặng ngắm khách quý từ năm châu bốn biển thảnh thơi dạo chơi trong vườn nhà chị. Họ nói rằng, đã đi nhiều nơi trên thế giới, và tìm thấy ở đây, Làng Tre của chị, những nụ cười Việt Nam thật thà và đáng tin cậy.
Cuộc đời chị dầy đặc những chuyến đi. Nhưng chuyến đi dài nhất, dặm trường nhất, hứng thú nhất, đến đích như mơ ước nhất, là chuyến đi mở mang về phía biển. Chị cũng như mọi người, ai cũng có những giấc mơ. Nhưng chị biết dùng bản lĩnh, nghị lực và những cơ hội, kể cả rủi ro để biến không thành có, biến giấc mơ riêng tư của mình thành một nơi chốn an nhiên hạnh phúc có thực cho rất nhiều người.
Tôi gọi Làng Tre của chị là “nàng”. “Nàng ấy” đẹp, từ trong ra ngoài, đầy phong vị và cốt cách, lịch lãm mà chân tình, nàng ấy níu chân người. Để tìm được điều đặc biệt cho Làng Tre, chị đã bôn ba qua rất nhiều khu nghỉ mát nổi tiếng ở khắp Việt Nam và thế giới. Tất cả đã trả lời cho chị: Nếu chỉ có những tiện nghi thời thượng và sang trọng không thì chưa đủ, không đủ. Cái cần có hơn hết là phong cách, một nét riêng, một tâm hồn riêng. Mười mấy năm qua, bên cạnh khối lượng công việc và nỗi lo lời lỗ kinh doanh, chị chăm chăm huấn luyện nhân viên mình biết cười với khách. Mà muốn vậy, họ phải được hun đúc một tình yêu: với đất, biển, nhà, người, yêu nghề, tận hưởng hạnh phúc được làm việc ở một môi trường yên bình, cởi mở…
Mũi Né ngày nay đã trở thành một phố thị sầm uất ven biển, có nhiều khu nghỉ mát nức tiếng và tân kỳ. Giữa tưng bừng mở mang, ganh đua và cạnh tranh khốc liệt, ít ai nhớ đến những bước chân đầu tiên. Cũng như 21 năm trước khi khai phá ngành quảng cáo, chị đã xông pha cho công ty Đất Việt non trẻ, góp phần đưa nó thành một thương hiệu lẫy lừng. Bây giờ chị thư thái, bỏ lại sau lưng những gian nan, những được mất. Chị âm thầm làm từ thiện, như giúp xây dựng Mái ấm Hoa Hồng cho trẻ mồ côi, hỗ trợ xây dựng trụ sở thư viện sách nói cho người mù, giúp đóng giếng, xây dựng hệ thống lọc nước bùn đỏ thành nước sạch cho người dân vùng xa… Để đời thêm tiếng cười!
Sau cú xông pha đột xuất vào ngành giải trí và khá thành công với bộ phim Hương Ga, chị dường như chọn đứng bên lề những lời tụng xưng. Nhìn thần thái chị khi cười, tôi thích gọi đó là nụ cười “tâm an”. Nụ cười đó có sự lan tỏa, cảm thông, sẻ chia, quyến rũ, là nét đẹp của riêng chị, một doanh nhân đã thực sự biết cười với số phận và có được tâm an.
TÔI THÍCH “SỐNG ĐẦY”
Hồi nhỏ, khi xem phim Hongkong, thấy ông chủ nói với thư ký: “Lấy vé cho tôi đi Singapore!”. Rồi diện bộ veston sang trọng, xách cặp bước lên máy bay thấy sao oai quá! Thuở hàn vi, tôi ước ao được gặp bà tiên có chiếc đũa thần làm ra những điều kỳ diệu thay đổi số phận của mình. Bây giờ cuộc đời tôi, chuyến bay tiếp nối chuyến bay, lịch công tác không tháng nào không đi ra nước ngoài. Tôi biết ơn số phận đã chắp cho tôi đôi cánh bay xa và bay nhiều như thế.
Cá tính: Tôi thích mạo hiểm. Tôi sợ nhất là làm việc gì phải lặp lại mình. Yếu tố giúp tôi thành công như ngày nay? Nghĩ là làm. Dám nghĩ dám làm!
Hơn 15 năm trước, tôi phải vượt qua rào cản của gia đình, bạn bè (vì tôi đang đồng sở hữu một Group công ty truyền thông ở Sài Gòn với thu nhập cao, cuộc sống vương giả) để liều lĩnh ra Mũi Né, chỗ khỉ ho cò gáy khi ấy, xây dựng một khu nghỉ mát đầy những bấp bênh. Và cuối cùng thì Làng Tre cũng trở thành một thương hiệu được bình chọn Top 100 khách sạn tốt nhất thế giới như ngày hôm nay. Làm phim cũng vậy. Tôi không phải người trong nghề. Tôi biết rằng khi chưa có tiếng tăm, ranh giới giữa tài năng và bất tài rất mong manh. Tôi nói với người cộng sự khi bắt tay vào dự án phim Hương Ga: “Chúng ta cần có một mô hình sản xuất: Kịch bản hay + diễn viên giỏi + đạo diễn có tâm + nhà sản xuất có tầm = Phim hay”.
Sự nghiệp – Dạo chơi và dấn thân: Tôi xem bất kỳ dự án kinh doanh nào của mình cũng là một cuộc dạo chơi. Tôi thường nói với đạo diễn Cường Ngô: “Chị chỉ có hứng thú làm dự án nào mà chị cảm thấy vui và có sự sáng tạo mới mẻ”. Khi dấn thân vào một dự án mới, tôi cũng tiến hành các bước một cách chuyên nghiệp như: nghiên cứu dự án tiền khả thi, nguồn vốn, chọn nhà thầu, tính toán đầu ra… như những doanh nhân khác. Nhưng thật sự trong lòng tôi, tôi đang tìm nguồn cảm hứng để dạo chơi trong chuyến phiêu lưu mới của dự án này.
Điều tôi muốn đạt đến cùng của một dự án kinh doanh? Là mọi người đều chiến thắng! Nhà đầu tư, đối tác, khách hàng, nhân viên… ai cũng có phần lợi. Cả vật chất lẫn tinh thần.
Tự hỏi: Điều tôi quan tâm là sản phẩm của mình làm ra có đáp ứng đúng nhu cầu của công chúng? Khi mong ước thành hiện thực, tôi tạ ơn mọi người bằng nụ cười rạng rỡ và lập tức trở về chỗ ẩn thân của mình rồi tự hỏi sẽ phải làm gì tiếp để không lặp lại chính mình? Điều làm tôi tự hào nhất là “được là chính mình”.
Tôi được chọn lựa kiểu dáng ngôi nhà mình yêu thích để ở, chiếc xe tiện dụng để đi, hãng máy bay tốt để đi công tác, những thương hiệu lịch lãm để sử dụng, nhưng tôi không bị lệ thuộc vào chúng. Tôi nghĩ tôi tồn tại trên thương trường bằng chính thực lực của mình.
Nghiệm ra: – Đã có lúc tôi lâm vào cảnh bế tắc cùng cực không nhà cửa, không tiền bạc, không sự nghiệp và cả không bạn bè nữa. Nhưng tôi không để mình tuyệt vọng. Tôi nghiệm ra: Chỉ có mình mới là người tạo ra niềm vui bền vững cho bản thân mình. Muốn vui phải thay đổi cách nhìn và góc nhìn về tất cả những gì đang xảy đến cho mình. Thay vì oán trách và hằn học hãy tha thứ để thư thái. Khi mình mỉm cười trước với số phận, số phận sẽ mỉm cười lại với mình.
– Con gái thường nói với tôi: “Mẹ hãy làm điều mẹ thích”. Tôi thích gì? Tôi thích “SỐNG ĐẦY” (từ này của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư). Tôi lại nghiệm ra thêm một điều nữa: trong tôi không có chỗ cho sự nửa vời. Tôi lúc nào cũng dốc hết sức lực của mình để làm ngay một việc gì đó (dù đó là kinh doanh, từ thiện hay du lịch). Như thể ngày mai sẽ không bao giờ đến nữa, tôi sẽ không phải hối tiếc với hai chữ : “Nếu như…”.
Sở Thích: Du lịch. Tôi yêu cái đẹp của kiến trúc, của sự cổ kính lẫn điêu tàn. Nhưng tôi cũng yêu cái đẹp thời trang, hiện đại. Tôi yêu sự hoành tráng nhưng tôi cũng yêu sự giản dị. Vì vậy, tôi tiếp tục sải bước trên mọi nẻo đường ở các lục địa hoặc lênh đênh giữa đại dương để được ngắm nhìn, chiêm ngưỡng cho thỏa thích cảnh vật, cuộc sống, văn hóa, nghệ thuật, con người muôn màu muôn vẻ. Đó là một bức tranh sinh động, biến đổi khôn lường, là sự kết hợp tài tình giữa thiên nhiên và con người, sự tái tục miên man giữa cổ đại và thời đại.
Trải qua những thử thách, bất trắc, hoang mang… để giữ cho tâm an, tôi trở về với thiên nhiên: sông nước, núi non, cây cỏ, trăng sao… một quà tặng vô giá của vũ trụ. Khi ấy tôi thấy mình nhỏ bé và được chở che, bao bọc. Một vị thiền sư đã nói: “An lạc là cái không cần tiền để mua, là cái không cần tìm kiếm, vì sao con người ta cứ đi tìm rắc rối?”. Tôi đã thử và thấy đúng vậy khi ngồi tĩnh lặng trong một thiền thất, nhắm hờ mắt lại để nhìn sâu vào nội tâm của mình. Khám phá con người bên trong của mình cũng là một chuyến du lịch không kém phần kỳ thú. Đó là dịp để ta nhận ra rằng con người là một kỳ quan rất đặc biệt. Mỗi ngày máu thực hiện một cuộc hành trình dài 96.500 km trong cơ thể và bộ não trung bình của một người có 100 tỷ tế bào thần kinh. Hãy thử ngồi thiền để cảm nhận sự vận hành kỳ diệu trong chính cơ thể mình. Sau những khoảng lặng, bạn sẽ thấy tâm trí mình sáng suốt và nhìn nhận sự việc khách quan hơn.
Bài: Thanh Thủy – Ảnh : Thái Kid- Sty list : Emil Ty – Trang phục: Hoàng Minh Hà
Dựa theo bài Nụ cười của tâm an trên Harper’s Bazaar Việt Nam tháng 5/2015