Ở vào tuổi ngoài 40, sẽ là không quá lời khi nói, hiếm nghệ sĩ nào có được một bề ngoài quyến rũ như Thanh Lam. Trò chuyện với chị rất thú vị, không u sầu dù chị vừa đi qua mất mát, song cũng không hẳn rộn vang tiếng cười. Đó là câu chuyện về một người đàn bà từng trải và biết cách bước qua những biến cố để tận hưởng một cuộc sống đầy thi vị.
BAZAAR (BZ): Nếu để nói ngắn gọn, chị sẽ miêu tả cuộc sống của chị hiện nay như thế nào?
THANH LAM (TL): Cuộc sống của tôi tương đối giản dị, mọi thứ trôi đi trong nhẹ nhàng và trong tầm kiểm soát.
BZ: Đó là điều mà ở thời điểm này, một người phụ nữ chín chắn đang tự cân bằng sau tất cả những “vị” mà cuộc đời ban tặng?
TL: Nếu còn trẻ chắc tôi sẽ thấy mọi thứ thật áp lực và có lẽ sẽ coi vấp ngã thực sự là những thời khắc hoảng loạn. Đứng dậy sau những vấp ngã là rất khó nhưng ở tầm tuổi này đi qua biết bao thử thách thấy mọi khó khăn đều có tính tích cực. Tôi tâm niệm trong mọi thử thách, luôn có tia sáng cuối đường hầm để tự nhủ lòng mình phải sống tích cực hơn.
BZ: Tức là, ngay lúc này đây, chị có thể mạnh dạn nói rằng, đời chị đã không còn những hoảng loạn?
TL: Ở vào tuổi này, tôi nghĩ nó vẫn thi thoảng xuất hiện đâu đó. Sự chòng chành của đời sống là không tránh khỏi nhưng tôi có thể nhận biết và ít nhiều kiềm chế được. Thú thực, tôi thấy lứa tuổi này là khoảng thời gian thú vị nhất của đời sống một con người.
BZ: Chị luôn dùng từ “tôi nghĩ”, điều đó cho thấy chị là một người lý tính, mà trong mắt công chúng chị lại là một ví dụ cụ thể của “bản năng”. Đời sống với những chòng chành đã biến đổi chị như vậy sao?
TL: Thực ra, bản tính tôi không bao giờ thay đổi được. Khán giả chỉ biết tôi qua bề mặt của sân khấu, ít người song hành để hiểu con người thật của mình. Bạn thấy không, bây giờ xã hội nghĩ về nhau nhanh lắm. Họ đánh giá về con người vội vã, dùng từ ngữ thiếu chiều sâu. Cuộc sống là cả một chặng đường dài đã qua, tôi không quan tâm tới người khác nói gì về mình. Quan trọng nhất là giá trị đích thực của bản thân. Có người dùng cả đời để xây dựng hình ảnh để cho người khác nghĩ về mình. Tôi lại nghĩ rằng kiếp này sống được một lần, sống cho mình chứ không phải sống để người khác đánh giá mình. Đó là phương châm sống của tôi.
BZ: Điều đó là ý thức của chị từ trước hay do các biến động cuộc đời dạy chị?
TL: Từ bé, tôi đã như vậy. Tôi không bao giờ sống cuộc sống của người khác và không để người khác sống cuộc sống của mình. Đơn giản bởi tôi là người tự tin.
BZ: Ở đỉnh cao danh vọng của sự nghiệp vào mười mấy năm về trước, sự tự tin đó có từng được đẩy qua phần “ngạo mạn”? Điều đó có thể lắm chứ nhất là với một người phụ nữ, nghệ sĩ đầy kiêu hãnh như chị!
TL: Sự ngạo mạn cần thiết cho đời sống dù chỉ là phảng phất một chút. Ai cũng biết rằng sự ngạo mạn luôn kề cận sự ngu dốt. Bạn có thể không thấy được tầm cao hơn và cũng không thấy được sự thật xung quanh, nhưng nó rất cần thiết để “kích thích” mình. Tuy nhiên, người nhạy bén luôn biết cách cân bằng, thăng một chút rồi lại hạ ngay. Tôi là một người có căn bản, có nền tảng tốt từ gia đình nên cân bằng lại rất nhanh. Vui vì mình vẫn còn những vụng dại.
BZ: Theo chị, người phụ nữ đẹp nhất ở vào quãng tuổi nào?
TL: Theo tôi, phụ nữ đẹp nhất ở vào khoảng 28–48 tuổi. Đó là thời khắc đỉnh điểm, chín muồi về thể lực, nhan sắc lẫn trải nghiệm. Nhưng, buồn nhất là càng lớn mình càng nhìn mọi thứ trung thực quá. Khi mình còn trẻ, vẻ đẹp là sự mù quáng, có màng che trước mặt không nhìn thấy đáy, còn bây giờ mình nhìn thấu đáo mọi thứ nên trong vui có buồn và ngược lại. Thời khắc mù quáng đó là thời khắc hạnh phúc. Nếu ta sống tích cực thì mỗi đời sống đều đáng sống và ý nghĩa.
BZ: Sự nghiệt ngã đó có giết chết những cảm xúc trong con người nhiều nghệ sĩ tính như chị?
TL: Cũng có giết chết một số thứ, nhưng tôi không chai lì, không vô cảm, không dễ bị tác động. Tôi chỉ không còn cả tin nữa thôi (cười). Kinh nghiệm lẫn trải nghiệm làm mình mất đi nhiều sự lãng mạn của đời sống, không còn nhìn con người vồn vã như xưa nhưng nó mang đến một sự văn minh và cẩn tắc.
BZ: Phải chăng vì thế mà câu “phụ nữ nên khờ dại vì sẽ hạnh phúc hơn” trở thành một câu nói đúng?
TL: Trong tôi luôn có khoảnh khắc bản năng rất mạnh, giữa việc khôn và dại. Dại dột cũng đáng yêu, cho đến bây giờ tôi cũng vẫn vậy. Không vì tôi lớn tuổi thì đồng nghĩa với việc lúc nào mình cũng đúng. Tôi cũng có những sự vụng dại của mình và vui vì điều đó.
BZ: Câu hỏi cuối, âm nhạc đối với chị là sự nghiệp, là mưu sinh nhưng đã bao giờ nó là sự cứu vớt chưa?
TL: Đối với tôi âm nhạc là một chân trời khác, không gắn liền với điều hàng ngày chia sẻ với mọi người. Cái thi vị nhất của đời nghệ sỹ là mọi người tưởng rằng khi lên sân khấu là mình đang chia sẻ mong muốn của mình với họ nhưng thực ra thì không. Điều thích nhất khi đứng trên sân khấu là vẽ ra một khung trời cho chính mình. Tôi không bị ảnh hưởng bởi ai. Có thể thế giới ấy không giống mong muốn của bạn, thậm chí khá khó nghe với mọi người. Đó là lí do vì sao khán giả nói tôi không phải nghệ sỹ dễ hoà đồng với công chúng. Nhưng chính điều đó đôi khi cứu vớt tôi ra khỏi những đau đớn của đời sống thực đầy khắc nghiệt này.
BZ: Xin chân thành cảm ơn chị về buổi trò chuyện và chúc chị bình an!
Bài: Nguyễn Hà – Ảnh: Trọng Tùng, Tư liệu