Nếu yêu thích mỹ thuật Việt Nam vào giai đoạn Đông Dương, bạn không thể không biết đến bộ tứ Đông Dương bên trời Âu. Đó là Lê Phổ, Mai Trung Thứ, Lê Thị Lựu và Vũ Cao Đàm.
Trong số họ, Lê Thị Lựu là nữ họa sỹ duy nhất. Thủ khoa hội hoạ khóa III (1927-1932) không chỉ là một danh họa với những tác phẩm nghệ thuật vô giá mà còn là một người phụ nữ đẹp từ cốt cách, dáng hình.
Bà đã theo chồng sang Pháp sinh sống từ những năm 1940. Ba mươi năm sau khi bà mất, gia đình của nữ họa sỹ tài hoa đưa bà “trở về” quê hương qua 29 tác phẩm của bà. Hiện, các tác phẩm đang được lưu giữ và trưng bày tại Bảo tàng Mỹ Thuật TP. Hồ Chí Minh.
Tiểu sử của danh họa Lê Thị Lựu
Lê Thị Lựu sinh ngày 19-1-1911 ở làng Thổ Khối, Bắc Ninh. Năm 1926, bà ghi tên mình vào lớp dự bị của Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương và đỗ vào trường khoá III năm 1927.
Tranh của bà luôn được các thầy Victor Tardieu (một trong hai nhà đồng sáng lập của trường) và thầy Joseph Inguimberry khen ngợi. Ngay khi còn là sinh viên, Lê Thị Lựu đã có hai bức tranh sơn dầu trong triển lãm tranh đầu tiên với trường: Chân dung Ông Hai và Thiếu nhi trong vườn chuối.
Theo lời kể của ông Ngô Thế Tân, bà lớn lên trong một gia đình giáo dục đạo đức Nho phong. Do vậy, thời còn là sinh viên, bà cũng đã gặp không ít bối rối khi phải vẽ thực tập ảnh người đàn ông khoả thân. Ngoài ra, là phụ nữ lấn sân vào thế giới đàn ông, đôi khi bà cũng bị các bạn trai trong lớp đố kỵ. Họ thậm chí lấy dao rạch tranh hay bôi xoá tranh của bà.
Thế nhưng, nữ hoạ sỹ vẫn ra trường với bằng thủ khoa và đã trở thành giáo sư ở các trường có uy tín lúc bấy giờ như Trường Bưởi, Trường Hàng Bái (Hà Nội), Trường Mỹ Thuật Gia Định (Sài Gòn). Lê Thị Lựu thường xuyên được các báo trong nước nhắc tới.
Tái gầy dựng lại sự nghiệp
Năm 1940 bà theo chồng sang Pháp. Chuyến đi trời Âu tưởng chừng ngắn hạn, nhưng kết quả là Lê Thị Lựu sống cả đời bên Pháp.
So với ba họa sĩ trong bộ tứ Đông Dương, con đường nghệ thuật của Lê Thị Lựu có nhiều truân chuyên hơn. Qua Pháp, cùng chồng sang Phi Châu rồi quay về lại Pháp, bà đã phải mất gần 15 năm mới cầm bút để tiếp tục con đường hội hoạ của mình.
Bà từng tâm sự thuở sinh thời:
“Tôi sang đây năm 1940 mà mãi đến năm 1956 tôi mới có thể vẽ lại. […] Lâu ngày không cầm bút lông, giấy lụa nên tôi càng không dám tin tưởng mình có thể trở lại nghề vẽ. Nhưng sau nhờ các bạn họa sỹ thân khuyến khích nên tôi cố gắng”.
Ba bức trên nền lụa đầu tiên khi bà trở lại hội hoạ đã đoạt giải Nhất (Premier Prix) và được hai người Mỹ mua ngay buổi khai mạc tại Phòng Triển lãm Hội Liên hiệp Nữ Hoạ sỹ, Điêu khắc và Chạm trổ. Chính vì thế, bà dần lấy lại tự tin và tiếp tục sáng tác cho đến cuối đời. Trong hơn nửa thế kỷ sáng tác, nữ họa sỹ đã để lại tầm 300 tác phẩm nghệ thuật.
Trường phái tranh lụa mang tên Lê Thị Lựu
Nhắc đến Lê Thị Lựu, không thể không nói đến những bức tranh lụa nổi tiếng của bà. “Sự lựa chọn này như một tiền định gắn bó với bản chất của người nghệ sỹ”, nhà văn Thuỵ Khuê, tác giả của cuốn sách Lê Thị Lựu – Ấn Tượng Hoàng Hôn, nhận định.
Nữ hoạ sỹ đã tìm cách giao hoà nghệ thuật vẽ lụa với kỹ thuật Ấn tượng để tạo phong cách riêng của mình. So với tranh lụa cổ của Nguyễn Phan Chánh hay tranh lụa của Mai Trung Thứ, Vũ Cao Đàm, Lê Phổ, tranh lụa Lê Thị Lựu có nét mềm mại, tự nhiên đậm tính nữ.
Bà chủ yếu sáng tác về thiếu nhi, thiếu phụ, thiếu nữ. Những nhân vật được hoạ theo trí tưởng tượng của nữ họa sỹ. Chủ thể có khuôn mặt trái xuan, cân đối, hài hòa. Đôi mắt hiền hoà âu yếm, thường đượm buồn.
Màu sắc cũng thế. Tranh Lê Thị Lựu giàu màu sắc, tươi vui, nhẹ nhàng. Ánh sáng trong tranh êm dịu, nhưng thoảng nét buồn thanh tĩnh. Đó cũng bởi vì bà thích trường phái Cổ điển và Ấn tượng.
Ngoài lụa, Lê Thị Lựu cũng từng vẽ tranh sơn dầu. Thực chất, bà đã bắt đầu sự nghiệp với loại tranh này. Tranh sơn dầu Lê Thị Lựu vẽ không chỉ chân dung mà còn cả phong cảnh. Bà thường ghi lại phong cảnh trong những kỳ nghỉ hè của mình. Mỗi cảnh một bầu không khí riêng, nhưng dù vẽ phong cảnh đất Pháp thanh tịnh, bà vẫn giữ gắm hình ảnh quê nhà vào tác phẩm.
Lê Thị Lựu: Người đàn bà tài sắc vẹn toàn
Theo mô tả của nhà văn Thuỵ Khuê: “Lê Thị Lựu là một người cao lớn đối với dáng vóc của một phụ nữ Việt. Bà đẹp toàn diện từ nét mặt, làn tóc đến thân hình”.
Dù ở trời Tây, nhưng Lê Thị Lựu vẫn luôn giữ hình ảnh của một người phụ nữ chuẩn Bắc, coi trọng gia đình. Trong những hình ảnh của bà, thường thấy Lê Thị Lựu diện áo dài, trang sức đơn giản cùng vòng kiềng, tóc búi gọn. Lúc ở pháp, bà dành nhiều thời gian quán xuyến việc gia đình. Ông Ngô Thế Tân, chồng bà, từng chia sẻ: Bà làm bếp vào bậc khéo dù không thích nấu ăn.
Ngoài hội hoạ, bà còn là một nhà thơ, ký bút hiệu Thạch Ẩn, tên do một nhà sư đặt cho bà. Bà cộng tác với các tạp chí nổi tiếng một thời: Ngày nay, Phụ nữ tân văn, Đàn bà mới. Những bài thơ của bà, như tranh vẽ, cũng ẩn chứa những nỗi niềm.
Ngày 6-6-1988, Lê Thị Lựu từ trần do xuất huyết não. Những ngày cuối đời, bà vẫn vẽ dù tay run. Bức tranh cuối cùng bà hoà tất là Tam đại Đồng Đường.
THÔNG TIN CHO BẠNCác tác phẩm nghệ thuật của Lê Thị Lựu đang được trưng bày tại Bảo Tàng Mỹ Thuật Thành Phố Hồ Chí Minh Địa chỉ: 97A Phó Đức Chính, Q.1, TP.HCM |
Nguồn ảnh: Trích từ sách “Lê Thị Lựu – Ấn tượng hoàng hôn” của tác giả Thụy Khuê
Tạp chí thời trang Harper’s Bazaar Việt Nam